--------------------------------------------------------------------------------
Yêu Toán người ta đem vào thơ ca, mượn Toán để bày tỏ tình cảm của mình. Dưới đây là môt số bài thơ như thế mà mình sưu tầm được.
Thơ tình toán học
Nếu bài toán tình anh, em chưa hiểu,
Đã vội vàng biện luận thế thôi sao?
Khi anh yêu chẳng bởi tham số nào
Giả thiết đó muôn đời không thay đổi!
Càng phân tích, tim anh càng nhức nhói!
Em nỡ nào trị tuyệt đối tình anh?...
Anh yêu em bằng định lý chân thành,
Và tình anh đã tiến về vô cực!
Nếu em xét tình anh trên số thực,
Anh sẽ dùng số phức để chứng minh!
Tình yêu đó sẽ như… bất phương trình
Anh vững tin, xin em đừng giới hạn!
Hai con tim chúng mình không đồng dạng,
Hay vì em đã tối giản tình anh?
Dù hy vọng là ẩn số mong manh,
Thì hệ quả tình anh… không hối hận!
Anh đang đi trên con đường tiệm cận,
Của đời em trên mặt phẳng tình yêu,
Không tiếp điểm, mặc kệ, anh vẫn yêu!
Khái niệm đó thầm mong em sẽ hiểu!...
Chỉ xin em một tình yêu cực tiểu,
Anh mãi yêu bằng quy tắc bình phương.
Lòng thầm mong tình em cũng tương đương,
Dẫu đôi ta – Hai con đường phân biệt!
Tuy vô nghiệm anh vẫn yêu mãnh liệt,
Đường tình yêu dù biết vẫn song song!
Không “điểm chung” cõi lòng anh vẫn mong
Sẽ “giao nhau” trong khoảng không nào đó!
Trong quỹ tích tình em, anh không có
Nhưng vẫn yêu để chứng tỏ tình mình.
Đó là điều mà anh phải chứng minh,
Ôm ấp mãi hằng số tình… tuyệt vọng!!!...
Không có em đời anh là tập rỗng,
Thiếu vắng em như “mẫu số bằng không”!
Luôn tồn tại một niềm tin vô vọng,
Bởi yêu ngoài miền xác định tình em!
Đêm rồi đêm như giai thừa nỗi nhớ,
Hướng tình anh vào trung điểm tim em
Lòng hằng mong sẽ tìm ra tọa độ,
Anh sẽ làm tiếp tuyến… của đời em!...
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em
Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ
Em số ảo ẩn mình sau số mũ
Phép khai căn em biến hoá khôn lường
Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương
Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới
Bao biến số cho một đời nông nổi
Phép nội suy từ chối mọi lối mòn
Có lúc gần còn chút Epsilon
Em bỗng xa như một hàm gián đoạn
Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn
Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình
Tình yêu là định lý khó chứng minh
Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ
Bao lô gic như giận hờn dập xoá
Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng
phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng
Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng
Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều
Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu
Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại
Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại
Nơi trái tim anh,
em mãi mãi là hằng số vô biên
Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt
Mà tình em là quĩ tích không gian
Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn
Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác
Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos
Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia
Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn
Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến
Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai
Anh muốn lên tận cực của thiên tài
Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ
Nếu dòng đời toàn là thông số
Bài toán tình là căn thức bậc hai
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối
"Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi
"Biến số" yêu nên tình mãi hai nơi
Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước
Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ
"Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ
"Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ !
Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta
Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa
"Giới hạn" chi cho tình yêu đóng khép
"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp
Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong
Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng
Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới
[Trang chủ]
Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối
Để tình là những đường thẳng "song song"
Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công
Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả
Và đây nữa:
Tôi vẫn nhớ những khi em Ðối Diện
Ánh mắt nhìn bằng Góc Ðộ Ðường Cong
Lòng xôn xao cho Quỉ Ðạo đi vòng
Hồn tôi để Giao em Ðường Tiếp Tuyến
Em lướt qua, cho buồn-vui Nghịch Biến
Gặp một lần, nơi Tiếp Ðiểm mà thôi
Tôi Xoay Tròn, tìm lại nhưng xa rồi
Em sẽ mãi ra đi về Vô Cực
Nhưng tình tôi là một đường Trung Trực
Như thật thà Cân Xứng nơi con tim
Tôi Phân Ðều, và xuyên qua giữa em
Nơi Trung Ðiểm, tôi muốn tình Vuông vẹn
Rồi một ngày, tình Tam Giác cũng đến
Tôi hiện hình, trong ba Góc Bù Nhau
Em vì ai mà Phụ để tôi sầu
Nhìn đau đớn Cạnh Huyền em nối mộng
Tôi thả đời theo Trung Tuyến phóng túng
Em lại tìm Hình Thông Số Bình Phương
Ðến Nội Tâm, tôi dừng chốn đau thương
Buồn man mát, em đùa trên Ngoại Tiếp
Nói làm chi, Ðịnh Phân đà muôn kiếp
Em lạc vào một Quỉ Tích cuồng quay
Tôi đứng đó, Khoảng Cách không đổi thay
Nhìn thầm lặng, một Góc đời Trực Diện
Thêm nữa này
Đời tổng hợp bằng muôn ngàn mặt phẳng
Mà tình em là quỹ tích không gian
Kiếp nhân sinh như hàm số tuần hoàn
Quanh quẩn chỉ trong một đường lượng giác
Anh không muốn cuộc đời toàn sin, cos
Sống khép mình trong công thức cộng nhân chia
Cộng góc đối ôi phức tạp vô cùng
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn
Sống yên bình cho dòng đời tịnh tiến
Đâu phải là nghiệm số của lòng trai
Anh muốn lên tận cực của thiên tài
Để đo lấy bán kính trần gian vủ trụ
Nếu cuộc đời chỉ toàn là thông số
Bài toán hình thành vô nghiệm em ơi
Tình đầu là tam thức bậc hai
Để có thể ngồi yên mà xét dấu
Em phải nhớ tình yêu là cấp số
Mà hai ta là những kẻ chứng minh
Đừng bao giờ đảo vế một phương trình
Cứ thong thả mà vui trên đồ thị
Tìm đạo hàm ngồi yên suy nghỉ kỷ
Sẽ thấy dần hệ thức gốc tình yêu
Đừng vội vàng định hướng một hai chiều
Vì tình aí có muôn vàn hệ luận
Hiểu làm sao dù đã đem chiếu thẳng
Xuống cuộc đời đầy ánh sáng lập phương
Trung tuyến đây kẻ thêm lấy một đường
Trong mặt phẳng tương giao hai góc mắt
Em chịu khó kẻ thêm đường thẳng góc
Để tim em mãi mãi phụ kề anh
Môi hoa nở ôi cung tung hoành
Mặc thế sự là vòng tròn ngoại tiếp
Anh sung sướng nhận ra đây tiếp điểm
Cuộc đời ta là hàng điểm điều hòa
Một hình cầu hạnh phúc nở đầy hoa
Anh sung sướng vội đóng khung đáp số
More and more... he he he
Yêu là gì tôi xin định nghĩa
Yêu chính là tình cảm có chiều cao
Hai tâm hồn đồng dạng sẽ yêu nhau
Và từ đó suy ra định lý
Đường nối tiếp khi tình yêu chung thủy
Yêu dối lừa khi hai kẻ phụ nhau
Người trung trực sẽ chịu khổ đau
Tình đổ vỡ khi chia đường phân giác
Không cắt nhau và chẳng gần nhau được
Bởi những điều quy ước trong ta
Tình yêu như nét vẽ com-pa
Bám ở tâm không đi tìm bán kính
Tâm đứng yên mà hồn ta vô định
Biết bao là tiếp tuyến quanh ta
P/S: Bạn thấy dân Toán thế nào? Không khô khan như người ta tưởng đúng không các bạn?! Bạn nào có bài hay xin gửi lên để mọi người cùng vui nhé!